Chào mừng đến với trường học Teitan ngoài mục đích học hỏi vui chơi trường Teitan được lập lên với tiêu chí bảo vệ môi trường xanh của chúng ta một phần nhỏ của các bạn cũng có thể giúp cho Trái đất sạch đẹp hơn
Chào mừng đến với trường học Teitan ngoài mục đích học hỏi vui chơi trường Teitan được lập lên với tiêu chí bảo vệ môi trường xanh của chúng ta một phần nhỏ của các bạn cũng có thể giúp cho Trái đất sạch đẹp hơn
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Mèo mướp (1253)
Reli_haliko (1021)
Sakura Ai (891)
♥Rin_Len♥ (781)
KiraNSL (519)
Cún (509)
Hamano Chiaki (474)
Akane Misaki (436)
love_natsume (378)
Megpoid (323)

[Novel] Eden.Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Sun Jan 08, 2012 10:57 am
[Novel] Eden. Bgavat18
[Novel] Eden. Bgavat10[Novel] Eden. Bgavat12[Novel] Eden. Bgavat13
[Novel] Eden. Bgavat15●๋•Dark_Knight●๋•[Novel] Eden. Bgavat17
[Novel] Eden. Bgavat19[Novel] Eden. Bgavat21[Novel] Eden. Bgavat22
[Teitan] - ●๋•Dark_Knight●๋• [Học sinh]
Học sinh
Hiện Đang:
Giới tính Giới tính : Nam Bài gửi Bài gửi : 180
Thanks button Thanks button : 9
Birthday Birthday : 31/03/1998
Join date Join date : 08/08/2011
Age Age : 26
Đến từ Đến từ : Anime

tài sản:
Tài sản :
Huy hiêu - Huy chương:
love:
Profile ●๋•Dark_Knight●๋•
Giới tính Giới tính : Nam
Bài gửi Bài gửi : 180
Thanks button Thanks button : 9
Birthday Birthday : 31/03/1998
Join date Join date : 08/08/2011
Age Age : 26
Đến từ Đến từ : Anime

[Novel] Eden. Vide10

Bài gửiTiêu đề: [Novel] Eden.

Tiêu đề: [Novel] Eden.

Ở một thế giới nào đó, có một cậu bé mong ước có sức mạnh để bảo vệ người mình yêu thương. Từ khi cậu có suy nghĩ đó cũng là lúc cuộc đại chiến giữa con người và quái vật diễn ra. Cha, mẹ, những người bạn đều chết dần trước mặt cậu và sau bao ngày tháng chống lại cái chết, cậu cũng phải dừng chân. Nhưng một cô gái đã cứu cậu khỏi cái chết do đói, khát và kiệt sức và câu chuyện bắt đầu từ đó...

Tết sẽ ra mắt quý vị và các bạn.

Tài Sản của ●๋•Dark_Knight●๋•
tài sản:
Tài sản :
Huy hiêu - Huy chương:
love:

Chữ ký của ●๋•Dark_Knight●๋•


Được sửa bởi ●๋•Dark_Knight●๋• ngày Sun Jan 08, 2012 11:25 am; sửa lần 1.

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Sun Jan 08, 2012 11:17 am
[Novel] Eden. Bgavat18
[Novel] Eden. Bgavat10[Novel] Eden. Bgavat12[Novel] Eden. Bgavat13
[Novel] Eden. Bgavat15Sakura Ai[Novel] Eden. Bgavat17
[Novel] Eden. Bgavat19[Novel] Eden. Bgavat21[Novel] Eden. Bgavat22
[Teitan] - Sakura Ai [Hiệu trưởng]
Hiệu trưởng
Hiện Đang:
Giới tính Giới tính : Nữ Bài gửi Bài gửi : 891
Thanks button Thanks button : 22
Birthday Birthday : 01/02/1995
Join date Join date : 11/08/2011
Age Age : 29

tài sản:
Tài sản :
Huy hiêu - Huy chương:
love:
Profile Sakura Ai
Giới tính Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 891
Thanks button Thanks button : 22
Birthday Birthday : 01/02/1995
Join date Join date : 11/08/2011
Age Age : 29

[Novel] Eden. Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Novel] Eden.
http://school-teitan.roomforum.com/

Tiêu đề: [Novel] Eden.

hơ! cũng thú vị đó , mong chap ~

Tài Sản của Sakura Ai
tài sản:
Tài sản :
Huy hiêu - Huy chương:
love:

Chữ ký của Sakura Ai

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Fri Jan 13, 2012 4:46 pm
[Novel] Eden. Bgavat18
[Novel] Eden. Bgavat10[Novel] Eden. Bgavat12[Novel] Eden. Bgavat13
[Novel] Eden. Bgavat15●๋•Dark_Knight●๋•[Novel] Eden. Bgavat17
[Novel] Eden. Bgavat19[Novel] Eden. Bgavat21[Novel] Eden. Bgavat22
[Teitan] - ●๋•Dark_Knight●๋• [Học sinh]
Học sinh
Hiện Đang:
Giới tính Giới tính : Nam Bài gửi Bài gửi : 180
Thanks button Thanks button : 9
Birthday Birthday : 31/03/1998
Join date Join date : 08/08/2011
Age Age : 26
Đến từ Đến từ : Anime

tài sản:
Tài sản :
Huy hiêu - Huy chương:
love:
Profile ●๋•Dark_Knight●๋•
Giới tính Giới tính : Nam
Bài gửi Bài gửi : 180
Thanks button Thanks button : 9
Birthday Birthday : 31/03/1998
Join date Join date : 08/08/2011
Age Age : 26
Đến từ Đến từ : Anime

[Novel] Eden. Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Novel] Eden.

Tiêu đề: [Novel] Eden.

Light Novel
Eden


Chương I: Amelia Scarlet.

Cảnh rừng trong xanh, tiếng chim hót líu lo suốt cả ngày…

Giờ
đây chúng chỉ còn là quá khứ, một quá khứ thật đẹp. Trước mắt tôi là
một khu rừng đen tối với những chiếc cây chết khô, gẫy cành, gốc, thay
cho tiếng chim là tiếng của những con thú khát máu.

Cả khu rừng im lặng một cách đáng sợ nhưng có lúc lại vang vảng đâu đó những âm thanh làm run người.

Hổ, báo, gấu,… không phải điều tôi sợ mà là xác người giải đầy khắp nơi.

"
Rừng nghĩa địa" là tên gọi của khu rừng này, trước kia, khi chưa có
cuộc chiến tranh nó quá đẹp và không có cái tên nào xứng với nó.

Mùi hôi thối bốc lên làm tôi muốn nôn.

Lấy chiếc xẻng đào hai chiếc hố.

Một là cho người bạn tôi vừa quen từ 8 ngày trước, hai là cho tôi.

Mỗi lần phải chon những người bạn, người thân của mình, tôi luôn đào hai chiếc hố với mục đích cho họ và cho mình.

Tôi muốn chết nhưng lại không thể.

Trong cái thế giới loạn lạc này, cái chết là giải pháp tốt nhất.

Mỗi khi tôi tìm đến cái chết, một nỗi buồn thoáng qua làm tôi dừng lại cái giải-pháp-cuối-cùng đó.

Tôi lấp đất xuống người bạn của tôi.

Nhớ lại 8 ngày trước, tôi vẫn còn một người bạn, một người có cùng hoàn cảnh nhưng bây giờ tôi lại cô đơn như khi trước.

Tôi rất muốn có sức mạnh để bảo vệ những gì là quan trọng đối với tôi nhưng tại sao?

Tôi đã cố gắng luyện tập và cố gắng bảo vệ được nó.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng, những người mà tôi bảo vệ đều ra đi.

Họ chết trong đau đớn nhưng kết thúc vẫn là một nụ cười mặc dù cuộc sống khó khắn đến vậy.

Hầu như những người đó đều hy sinh cho tôi.

Khác
xa với những gì tôi tưởng khi thế giới này chưa có chiến tranh rằng cái
xã hội này quá mục nát, người với người đối xử với nhau chẳng khác gì
với con vật.

Có lẽ rằng tôi phải trải nghiệm, phải suy nghĩ thì mới ngộ ra rằng, trong cái thế giới này còn hy vọng.

Nhưng bây giờ "hy vọng" đó ở đâu. ở nơi nào?

Ảo tưởng và sự thật… đâu là cái tôi cần để tồn tại.

Và rồi mục đích tôi tồn tại để làm gì? Cho ai? Như thế nào?

Đôi khi tôi lại tự hỏi chính mình những câu hỏi mà tôi không hề hay biết.

Tựa mình vào một gốc cây đã chết sau khi kết thúc công việc.

Đã ba ngày rồi tôi chưa ăn gì cả, giờ tôi muốn ngủ để xóa tan cơn đói cồn cào của mình.

Mặc dù thức ăn đầy dẫy trước mắt nhưng tôi không thể ăn thức đó.

THỊT NGƯỜI là món duy nhất trong "thực đơn" hiện nay tôi có.

Tôi không thể làm vậy, thế là xúc phạm thân thể người đã chết và tôi không muốn trở thành quái vật.

Tôi ghét chúng, chúng đã cướp đi cuộc sống của tôi, người thân, bạn bè của tôi.

Nhưng ở một góc độ nào đó tôi cũng muốn cảm ơn chúng vì đã kéo tôi ra khỏi cái ảo tưởng mà tôi đã bị bó chặt tại đó.

Đã 4 năm kể từ cuộc chiến diễn ra, khơi nguồn cuộc chiến chính là con người.

Do lòng tham không đáy họ đã tấn công xuống địa ngục thay vì là thiên đàng.

Xa xưa đã có một nền văn mình tồn tại trước chúng tôi đã phản bội chúa trời và tuyên chiến với họ.

Kết quả là chỉ sau một đêm, vùng đất họ đang ở đã bị san bằng.

Không một dấu tích, không một ai còn sống và không một ai biết tại sao.

Rút ra bài học từ họ, đế quốc tôi không gây chiến tranh với thần nữa nhưng họ còn đi vào sai lầm lớn hơn là khiêu chiến với quỷ.

Mở cánh cổng đến địa ngục là một điều cực kì ngu ngốc.

Chỉ tại lòng tham của một số người mà đã làm bao người khác phải chịu khổ.

Tại sao lại có một nhóm người có thể quyết định vẫn mệnh của hàng nghìn người cơ chứ?

Thế
giới thật bất công. Nhưng nếu không có những người biết đứng lên cầm
đầu để phá bỏ xiềng xích kìm hãm họ thì thế giới này không thể tồn tại.

Màn đêm trong mắt tôi buông xuống…

oOo

Tiếng gió như gào thét, qua cửa hang đá tôi có thể thấy được cơn bão tuyết.

Có thể các bạn sẽ thấy lạ nhưng tôi đang ở trong một hang tối thuộc vùng đất Freezing.

Qua năm đóng băng với những con bão tuyết là đặc điểm của vùng này.

Do cơn thời tiết nên tôi phải dừng chân tại hang tối.

Lạnh
là cảm giác đầu tiên mà tôi cảm nhận được. Với ánh lửa yếu ớt trước mắt
cũng không đủ soi sáng cho hang tôi này nói chi là sưởi ấm cho tôi.

Nhưng vẫn còn hơn là không có gì cả.

Thu mình lại và tựa vào hòn đá to lạnh lẽo gần đó.

Tôi cố gắng dữ ấm cho cơ thể.

Chỉ
cần qua được Freezing và Aqua, tôi sẽ sang được vùng đất của thánh, nơi
con người, quái vật, phù thủy, thần thánh,… bình đẳng.

Người ta gọi nơi đó là Eden.

Tôi đang cố gắng tới vùng đất thiêng đó để tiếp tục tồn tại.

Vùng đất của bình đẳng và tự do, không có thù hận, không có chém giết, buồn bán độc lập, không liên quan đến đế quốc…

Nói chung là một nơi lý tưởng để sống và để chết.

Cơn bão tuyết sau vài tiếng cũng phải thôi hoành hành để nhường chỗ cho những cơn gió nhẹ lạnh lẽo.

Tôi tiếp tục đi trên con đường đầy tuyết.

Vậy là đã 4 ngày tôi không ăn gì.

Đôi mắt tôi mờ dần không còn nhìn rõ cảnh vật phía trước nữa.

Tôi nuốt nước bọt đi tiếp.

Càng đi, tôi càng cảm thấy bước chân đang nặng dần.

Và đã đến lúc tôi không còn thể nhích bước được nữa.

Tôi gục xuống, chấp nhận và chờ cho số phận đã kết thúc.

Đôi mắt mờ hơn trước và rồi khép dần, khép dần và…

" Trời gần trưa rồi mà cậu vẫn muốn ngủ sao?"

Tôi nghe thấy tiếng người, tiếng của phụ nữ.

Tôi mở mắt cố gắng nhìn người đó.

Nhưng đôi mắt tôi không cho tôi nhìn được lâu, chỉ thoáng qua thôi.

Mái tóc bạch kìm à?

oOo

" Này! Tỉnh dậy đi!"

Ánh sáng của lửa làm tôi có thể từ từ nhìn thấy người phụ nữ đó.

Vẫn mái tóc bạch kim, tôi nhận ra rằng đó là người nói với tôi lúc trước khi tôi…

Cái gì? Mình chưa chết ư?

" Chẳng nhẽ thuốc không có công hiệu?"

Tôi
mở to mắt để nhìn rõ người phụ nữ đó, cô ta còn khá trẻ có thể bằng
tuổi tôi, khoác trên mình một bộ giáp đen cùng thanh kiếm.

Kị sĩ trên lưng ngựa là hình có trên bộ giáp và bằng vàng.

Đó là những đặc điểm đặc trưng để tôi kết luận cô ta là một kị sĩ của đế quốc.

" Chắc cần phải có liều lượng cao hơn…"

Cô ta tự lải nhải một mình.

Cũng phải thôi vì tôi đâu có nói gì ngoài việc mở mắt và quan sát.

Trông phù hiệu trên vai trái của cô ta tôi biết ngay là lính mới bởi có hình một thanh kiếm hình chữ thập.

Cõ lẽ đây là "buổi thực hành" đầu tiên của cô ta.

Không thể nói được gì cả vì tôi thấy cả thân thể mình như bị tê liệt.

Đối mắt là thứ tôi có thể sử dụng được hiện nay.

Bỏ hết đồ đạc ra đất, cô ta bắt đầu chế thuốc.

Các bình đủ hình dạng khác nhau, đựng các chất lỏng và viên tròn khác nhau.

Sau một hồi pha pha, quấy quấy cô ta cũng làm xong.

Sau
khi thả vào đó thêm một viên tròn màu tím, cô ta tiến đến chỗ tôi. Tôi
lại nhắm mắt vờ như vẫn đang hôn mê bất tỉnh để xem cô ta làm gì tiếp.

" Thuốc Aida - 01 liều lượng thuốc chiếm trong nước là 70%, có lẽ đủ để cậu ta 'sống' dậy."

Kề lọ thuốc vừa chế xong vào miệng tôi.

Do cơ thể này đang tế liệt nên tôi không uống được chút thuốc nào.

Cứ đến miệng là lại chảy ra ngoài.

" Ông anh làm tôi ức chế rồi đó."

Sau một hồi ngắn, tôi nghe thấy tiếng lọ hạ xuống đất và…

Tuy không cử động được nhưng có phần nào đó tôi vẫn cảm nhận được.

Lưng tôi được nâng lên, một chiếc thìa được đưa sâu vào miệng tôi.

Lưỡi tôi đã như mất đi chức năng của nó.

Nước vẫn chảy ra ngoài.

" Sao hắn ta dám…?"

Lần này là tiếng lọ thủy tinh vỡ.

Có thể do quá tức giận nên cô ta đã vứt cái lọ thuốc đi và để mặc tôi.

Thất vọng và chấp nhận số phận không được cứu sống tôi…

Ấm…

Một cảm giác lấy lại cơ thể từ môi và rôi là các bộ phận khác.

Mịn…

Vẫn cảm giác mịn ở đôi môi như có ai đang kề môi của mình vào đôi môi của tôi…

CÁI GÌ? CÔ TA HÔN TÔI Ư?

Hơi thở nóng của cô ta đang tràn vào cổ tôi.

Một cảm giác mà tôi chưa bao giờ được cảm nhận.

Tôi thả mình vào trong niềm khoái lạc…

ĐẮNG QUÁ!

Có lẽ vị giác đã được lấy lại nên tôi mới biết vị đắng của thuốc.

Đắng đến nỗi không thể chịu được, nhưng tôi không thể đứt môi ra khỏi môi cô ta vì người tôi bị ôm chặt.

Đúng là cảm giác vui thú chỉ vui thú khi đúng thời điểm.

Sau một hồi bị "tra tấn" tôi cũng được thả ra, cả người tôi tình trạng còn xấu hơn trước.

Tôi phải thề rằng một điều là không uống loại thuốc này lần thứ 2.

" Cậu tỉnh dậy chưa? Trông cậu như thế có lẽ là tỉnh rồi!"

Lần này thì tôi không thể lừa dối cô gái đó nữa.

Nối dối là tội lỗi theo như cha tôi là như vậy.

" Cảm ơn cô nhiều!..."

" THÔI ĐỦ RỒI! VÌ CẬU TÔI ĐÃ MẤT ĐI NỤ HÔN ĐẦU TIÊN ĐÓ!"

" Thì đó là cô tự nguyện mà!"

" Tự nguyện ư??"

Cô ta bùi đầu đứt tóc mình một cách tức giận và hối tiếc.

" Biết thế tôi cứ để cậu chết luôn đi!"

Tôi gãi đầu…

" Vậy tôi đền bù cho cô là được chứ gì?"

Không
biết đằng sau cái bộ mặt tiếc nuối của người vừa bị mất nụ hôn đầu kia
thế nào nhưng nghe thấy hai câu "đền bù" cô ta cười mỉm.

" Cậu sẽ làm mọi điều tôi nói chứ?"

Tôi cũng không biết trả lời câu đó thế nào. Có vẻ như có điều mờ ám đằng sau.

" Không đi vào chỗ chết là được!"

" Thế cậu nghĩ tôi cứu cậu để làm gì?"

" …"

" Cậu sẽ làm như vậy chứ?"

Thấy cô ấy có vẻ như rất rất mong đợi câu trả lời của tôi nên tôi cũng không thể không đáp ứng.

" Thôi được! Tôi đồng ý!"

Cô ta giờ đây không thể kiềm chế mình, tự cười một mình có vẻ như sung sướng lắm…

" Cậu phải làm nô lệ cho tôi suốt đời."

" Cái gì? Sao lại có cái chuyện 'nô lệ' ở đây?"

" Đàn ông nói lời phải giữ lấy lời chứ!"

Tôi thấy mình như một thằng ngốc vì dễ dàng bị "dụ dỗ" đến thế.

" Nào nô lệ lấy nước cho ta nào!"

Tôi phải chấp nhận nghe theo lời cô ta.

" Nhưng mà khoan đã, nước ở đâu mới được?"

" Trong túi màu đen, có một cái túi bằng da."

Tôi đứng dậy, vươn vai và tiến đến chỗ hành lý của cô ta.

Sau một hồi lục lọi tôi thấy một chiếc túi da như lời "chủ nhân" kể.

" Làm gì mà lâu vậy? Nhanh lên hộ cái, tôi khát khô cả cổ rồi này!"

Tôi cầm lấy chiếc túi đưa cho cô ta.

Trông cô ấy uống có vẻ rất rất là khát.

Giống một đứa trẻ quá nhỉ?

" Nước ngon lắm!"

Cô ấy chìa cho tôi cái túi như có vẻ muốn mời tôi uống.

Tôi cầm lấy và cảm thấy rằng cô ta có vẻ là người tốt.

Khoan đã! Nếu tôi uống nước thì chẳng phải một nụ hôn nữa sẽ được thực hiện sao.

Hôn gián tiếp cũng là hôn chứ!

Tôi nghĩ mình đã sai lầm khi nhìn nhận về con người cô ta một cách quá nóng vội như vậy.

Bỗng đâu đó phảng phất trong hang mùi rượu nặng.

Tôi đưa mũi tìm nguồn gốc của nó và nghi ngờ chiếc túi.

Tôi kề chiếc túi da vào mũi…

Thì ra đây là rượu chứ có phải nước đâu.

" Đưa túi nước cho tôi nào! Cậu định uống hết của tôi ư?"

Tôi giất mình quay lại, mặt cô ta trông như một người say rượu.

" Đây là rượu đó! Không phải nước đâu mà uống!"

" Kệ nó! Tôi đang khát…"

Cô ta đứng lên bước đi loạng choạng, lảo đảo.

"Rầm!"

Cô gái ngã gục xuống như một người kiệt sức. Tôi chạy đến chỗ cô ta, nâng người cô ấy lên.

" Này! Cô có sao không?"

Tay trái tôi vẫn cầm túi rượu, tôi đưa nó lên xem.

" Angel Fall?"

Loại
rượu nặng nhất trong số các loại rượu đang trên tay tôi, uống một chén
nhỏ thôi đã đủ làm mọt người có tỉu lượng trên mức bình thường cũng phải
choáng váng.

Vậy mà cô ta uống một hụm dài như thế thì…

Tôi hạ cô gái xuống chạy ra chỗ hành lý, một chiếc túi da nữa đang ở ngay trước mắt tôi bên trong chiếc túi đen.

Thấy mình có lỗi trong việc này, tôi cắn dứt lương tâm mình.

Chẳng nhẽ mình định hại chết thêm một người nữa sao, lại là người vừa cứu mạng mình nữa?

Angel Fall cũng có hai mặt của nó.

Nếu chỉ uống ở mức bình thường thì có thể làm mát cơ thể nhưng nếu uống quá nhiều thì cái chết đang chờ đợi phía trước.

Bởi trong rượu có độc tính của băng cực cao dùng để lấy độc trị độc.

Quay lại chỗ cô gái, tôi đưa tay lên chán cô ấy.

Bàn tay tôi lạnh buốt bởi thân nhiệt của cô gái đó đang hạ xuống.

" Lạnh! Tôi lạnh quá! Làm ơn…"

Tiếng
rên vì lạnh của cô gái làm tôi càng tự trách mình hơn, nếu giá lúc đó
tôi quan sát kĩ thì tôi đã lấy đúng thứ và không gây ra vụ việc này.

" Tôi xin lỗi!"

" Cậu không có lỗi đâu… tại tôi cả mà… nếu tôi chỉ cho cậu kĩ hơn thì…"

Chưa kịp nói hết câu cô gái đó ngất ngay do cái lạnh đang rầy vò.

Tôi hạ cô ấy xuống đất. Lao đên chỗ hành lý, lấy cái chăn to nhất ra giải lên và đắp cho cô ấy.

Chăn lông cũng chả có ích gì.

Tình
cảnh một người đang trong tình trạng thập tử nhất sinh làm tôi không
thể không yên mặc dù đã trải qua rất nhiều nhưng mọi cố gắng của tôi đều
là… THẤT BẠI.

Cha, mẹ, bạn bè đều ra đi bởi sự kém cỏi của tôi, lúc nào cũng như lúc nào, tôi thấy sự việc trở nên khó khắn là chấp nhận.

Chấp nhận để qua đi nhưng khi nó đi qua, cái tai ương đó đã cướp đi của tôi những gì là quan trọng, là đáng bảo vệ.

Nhưng
lần này, tôi quyết không để bỏ mặc cô gái kia, là một kỵ sĩ chắc hẳn cô
ấy có nhiều mong ước và tôi vẫn chưa hiểu hết về con người cô ấy.

Bây giờ quan trọng là tôi cần bình tĩnh, bình tĩnh lại để tìm ra giải pháp hợp lý để xử lý tình hình.

Tôi dịch chỗ cô gái ra gần chỗ lửa, đắp thêm chăn và ngồi xuống suy nghĩ.

" Nếu như thuốc Aida - 01 làm người ấm lên thì tại sao không cho cô ta uống thử nhỉ?"

Tôi
lục lọi lần thứ 3 cái hành lý, bị xới tung tóe lên tôi cũng cảm thấy
đau xót cho nó nhưng tình thế nguy cấp cần phải bỏ lại những thứ không
cần thiết.

Các hóa chất đã đầy đủ trước mặt tôi.

Cố nhớ lại công thức pha thuốc vừa nãy của cô ấy nhưng tôi không thể nào nhớ lại được.

Tôi cũng không thể làm liều vì thuốc là thứ vô cũng nguy hiểm nếu uống sai.

" Chẳng nhẽ bây giờ phải dùng đến nó…?"

Tôi nhìn vào đôi bàn tay mình.

" Nếu mình dung nó thì có ai đau khổ không?"

Tôi sợ, rất sợ, sợ đến nỗi run mình. Tôi run không phải vì cái lạnh mà là vì cái sợ.

SỢ HÃI…

Một
dào cản to lớn của con người, vượt qua sợ hãi cũng gần như vượt lên
chính mình mà tôi còn không thể vượt được qua những gì nhỏ nhất nói gì
đến vượt qua những thứ lớn lao này?

Nhìn cô gái cũng đang run lên cũng giống tôi nhưng vì cái lạnh, tôi cắn răng để vượt qua.

Tôi tiến đến chỗ cô gái, đưa cô ấy ra khỏi chăn và đặt lên mặt đất.

Cởi áo giáp cho cô ấy và đặt chúng vào một góc.

Tôi cắn tay mình để lấy máu, tôi viết các ký tự cổ bắt đầu từ bụng của cô ấy.

Tất cả tạo thành một hình tròn, cô gái là trung tâm. Tôi lấy trong áo một viên đá nhỏ đặt lên đầu cô ấy.

Đứng ra khỏi vòng tròn, tôi quỳ xuống.

"
Nếu trên cao là thiên đàng thì ở dưới sâu là địa ngục, nếu bên kia là
sự sống thì bên này là cái chết, nếu phía xa kia là biển nước thì tại
đầy là biển lửa."

Dứt lời cả vòng tròn ngập trong một ngọn lửa.

Tôi biết phép này cực kỳ là nguy hiểm, phải quan sát và hạ nhiệt tăng nhiệt cho hợp lý nếu không sẽ xảy ra trường hợp xấu.

" Chọn nhiệt độ đủ làm nóng cơ thể.

Ngọn lửa to hơn ban đầu, cô gái nằm đó bắt đầu hết run vì lạnh.

Sau một lúc, mồ hôi cô ấy chảy ra như nước.

" Chọn nhiệt độ sao cho nhiệt trong cơ thể có thể giảm dần."

Nếu như bây giờ mà cho tắt ngọn lửa thì cơ thể cô ấy có thể bị sốc nhiệt vì chúng tôi vẫn đang ở trong Freezing.

Chết rồi! Đến giới hạn rồi!

Làm phép Fire of heaven rất tốn năng lượng .

Nhưng cơ thể cô gái chưa phù hợp để cho ngọn lửa tắt.

Tôi phải giữ ngọn lửa này thêm một chút nữa.

" Kích hoạt chế độ lấy năng lượng từ thiên nhiên."

Năng lượng ma thuật trong thiên nhiên là vô hạn, nhưng trong đó còn có các chất dư thừa.

Những chất dư thừa này chiếm một phần ít nhưng hậu quả nó đem lại thì không ít chút nào.

Chỉ cần hấp thụ phải quá 10 lần chất dư thừa thì không còn khả năng dung phép thuật nữa.

Nhưng phải liều thôi! Có "những" 10 lần cơ mà!"

Tất
nhiên là các pháp sư vẫn có thể tránh được chất không cần thiết nhưng
với tôi, phải duy trì ngọn lửa một cách đều đặn thì làm sao có thời gian
mà ngồi lọc năng lượng.

Tôi bắt đầu lấy năng lượng từ thiên nhiên.

Sau một thời gian ngắn vẫn chưa có gì xảy ra, tôi cảm thấy mình may mắn…

" Hự… Phụt!!"

Tôi bị thổ huyết một cách bất ngờ… Có lẽ chất độc vừa thấm một chút vào cơ thể.

Lần thứ nhất.

" Làm ơn nhanh chút đi!"

Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng.

Tôi chẳng còn hy vọng gì nữa, chỉ còn một lần nữa thôi thì tôi sẽ mãi mãi không còn dùng được phép thuật nữa.


cô gái vẫn chưa tỉnh dậy, có lẽ lần này tôi lại thất bại. Đúng rồi,
luôn là thất bại, mãi mãi thất bại và thất bại trước khi chết.

Không dùng được phép thuật tức mất hết năng lượng.

Điều đó gây ra sự mất cân bằng làm không kiềm chế được sức mạnh thể lực gây tỏa ra toàn cơ thể và vào các cơ.
Làm
các bắp to lên một cách không dừng lại mà da chưa đủ độ phát triển để
thích hợp với các bắp nên chẳng lẽ gì cả người tôi không vỡ tung ra mới
là lạ cũng là vì sự rò rỉ năng lượng thể lực.

Biết trước cái chết của mình như thế nào thật đáng sợ.

Cảm giác nứt từng mảnh da, vỡ từng động mạch thật ghê rợn.

Nhưng không ghê rợn hơn cảnh tôi bỏ mặc cô gái này.

Nhưng có vẻ thành công đã mỉm cười với tôi, cô gái bắt đầu cử động.

" Tôi đang ở đâu đây?"

" Chờ một chút nữa thôi! Sắp xong rồi!"

Có lẽ cô ấy vẫn chưa thực sự tỉnh táo lắm vì sau câu hỏi đó cô gái chìm trong giấc ngủ.

Tôi đếm ngược thời gian để tắt lửa.

"60, 59, …10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1…"

" Hự… Phụt!"

Vậy là nụ cười của chiến thắng đã tẳt, tôi đã cứu được một con người nhưng cũng đánh mất sinh mạng của mình.

Cố gắng dung chút sức lực cuối cùng để hạ ngọn lửa sao cho khôg gây cho cô gái vết thương nào.

Gục xuống đất thở gấp, tôi thấy tim mình như sắp vỡ nát, đau đớn đến nỗi phải hét lên.

Sặc sụa máu vì năng lượng thể lực đang bị rò rỉ làm rối loạn cơ thể gây thổ huyết.

Sự ồn ào của tôi làm cô gái tỉnh giấc, thật sự tôi không muốn ai đó nhìn cái chết này của tôi.

Một cái chết không lấy gì làm nhẹ nhàng!

" Này cậu sao vậy?"

Thấy máu bê bết khắp chỗ mình nằm, cô gái ngạc nhiên không nói được thêm lời nào cả.

" Cậu vừa cứu tôi?"

" …"

Tôi muốn trả lời nhưng không thể.

" Cậu sắp chết?"

" Tôi… chỉ cố chuộc lại lỗi lầm của mình thôi!"

Tay tôi cảm thấy như bị nứt ra, vậy là quá trình ăn mòn bắt đầu.

Cảnh vật mờ dần đi, tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa chỉ thấy rằng cô gái thật đẹp.

oOo

Ánh sáng len lỏi qua những tán lá xanh của những cây đại thụ, tôi nhận ra mình đang nằm trên một chiếc xe kéo.

" Tôi đang ở đâu thế này?"

" Rừng Aqua."

Tôi nhận ra ngay tiếng của cô gái.

" Tôi vẫn chưa chết ư?"

" Tôi sao có thể để cậu chết dễ dàng thế, nô lệ đầu tiên của tôi!"

Giọng của cô ta như trêu đùa tôi.

" Làm sao tôi có thể sống được khi bị năng lương 'độc' xâm nhập vào cơ thể?"

" Đơn giản là vì cậu được uống thuốc gia truyền của gia tộc Scarlet."

" Thuốc của gia tộc Scarlet ư?"

Tôi ngạc nhiên như vậy cũng phải thôi vì một lọ thuốc cần được tình chế trong điều kiên đặc biệt là 1000 năm.

Chữa được bách bệnh kể cả lúc hấp hối.

Người đời gọi nó là thuốc tiên.

Và gia tộc Scarlet là gia tộc kỵ sĩ nổi tiếng có công khai sinh ra đế quốc và có tuổi thọ còn lâu hơn cả đế quốc.

Những người của gia tộc này có khả năng chiến đấu bẩm sinh và họ...

" Vậy cô là người của gia tộc Scarlet?"

" Cậu nhạy bén đấy! Tên tôi là Amelia Scarlet."

Tài Sản của ●๋•Dark_Knight●๋•
tài sản:
Tài sản :
Huy hiêu - Huy chương:
love:

Chữ ký của ●๋•Dark_Knight●๋•


Được sửa bởi ●๋•Dark_Knight●๋• ngày Sun Jan 15, 2012 12:30 pm; sửa lần 2.

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Fri Jan 13, 2012 8:29 pm
[Novel] Eden. Bgavat18
[Novel] Eden. Bgavat10[Novel] Eden. Bgavat12[Novel] Eden. Bgavat13
[Novel] Eden. Bgavat15Sakura Ai[Novel] Eden. Bgavat17
[Novel] Eden. Bgavat19[Novel] Eden. Bgavat21[Novel] Eden. Bgavat22
[Teitan] - Sakura Ai [Hiệu trưởng]
Hiệu trưởng
Hiện Đang:
Giới tính Giới tính : Nữ Bài gửi Bài gửi : 891
Thanks button Thanks button : 22
Birthday Birthday : 01/02/1995
Join date Join date : 11/08/2011
Age Age : 29

tài sản:
Tài sản :
Huy hiêu - Huy chương:
love:
Profile Sakura Ai
Giới tính Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 891
Thanks button Thanks button : 22
Birthday Birthday : 01/02/1995
Join date Join date : 11/08/2011
Age Age : 29

[Novel] Eden. Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Novel] Eden.
http://school-teitan.roomforum.com/

Tiêu đề: [Novel] Eden.

chậc! lần nào em post nhìn cũng ....ảo quá @@
đã bào rồi mấy cái [b][i][u] ...ko cần nhiều vậy đâu :|
Code:


[b][center][size=24]Light Novel
Eden[/size]

[size=18]Chương I: Amelia Scarlet.[/size][/center]

Cảnh rừng trong xanh, tiếng chim hót líu lo suốt cả ngày…

Giờ đây chúng chỉ còn là quá khứ, một quá khứ thật đẹp. Trước mắt tôi là một khu rừng đen tối với những chiếc cây chết khô, gẫy cành, gốc, thay cho tiếng chim là tiếng của những con thú khát máu.

Cả khu rừng im lặng một cách đáng sợ nhưng có lúc lại vang vảng đâu đó những âm thanh làm run người.

Hổ, báo, gấu,… không phải điều tôi sợ mà là xác người giải đầy khắp nơi.

" Rừng nghĩa địa" là tên gọi của khu rừng này, trước kia, khi chưa có cuộc chiến tranh nó quá đẹp và không có cái tên nào xứng với nó.

Mùi hôi thối bốc lên làm tôi muốn nôn.

Lấy chiếc xẻng đào hai chiếc hố.

Một là cho người bạn tôi vừa quen từ 8 ngày trước, hai là cho tôi.

Mỗi lần phải chon những người bạn, người thân của mình, tôi luôn đào hai chiếc hố với mục đích cho họ và cho mình.

Tôi muốn chết nhưng lại không thể.

Trong cái thế giới loạn lạc này, cái chết là giải pháp tốt nhất.

Mỗi khi tôi tìm đến cái chết, một nỗi buồn thoáng qua làm tôi dừng lại cái giải-pháp-cuối-cùng đó.

Tôi lấp đất xuống người bạn của tôi.

Nhớ lại  8 ngày trước, tôi vẫn còn một người bạn, một người có cùng hoàn cảnh nhưng bây giờ tôi lại cô đơn như khi trước.

Tôi rất muốn có sức mạnh để bảo vệ những gì là quan trọng đối với tôi nhưng tại sao?

Tôi đã cố gắng luyện tập và cố gắng bảo vệ được nó.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng, những người mà tôi bảo vệ đều ra đi.

Họ chết trong đau đớn nhưng kết thúc vẫn là một nụ cười mặc dù cuộc sống khó khắn đến vậy.

Hầu như những người đó đều hy sinh cho tôi.

Khác xa với những gì tôi tưởng khi thế giới này chưa có chiến tranh rằng cái xã hội này quá mục nát, người với người đối xử với nhau chẳng khác gì với con vật.

Có lẽ rằng tôi phải trải nghiệm, phải suy nghĩ thì mới ngộ ra rằng, trong cái thế giới này còn hy vọng.

Nhưng bây giờ "hy vọng" đó ở đâu. ở nơi nào?

Ảo tưởng và sự thật… đâu là cái tôi cần để tồn tại.

Và rồi mục đích tôi tồn tại để làm gì? Cho ai? Như thế nào?

Đôi khi tôi lại tự hỏi chính mình những câu hỏi mà tôi không hề hay biết.

Tựa mình vào một gốc cây đã chết sau khi kết thúc công việc.

Đã ba ngày rồi tôi chưa ăn gì cả, giờ tôi muốn ngủ để xóa tan cơn đói cồn cào của mình.

Mặc dù thức ăn đầy dẫy trước mắt nhưng tôi không thể ăn thức đó.

THỊT NGƯỜI là món duy nhất trong "thực đơn" hiện nay tôi có.

Tôi không thể làm vậy, thế là xúc phạm thân thể người đã chết và tôi không muốn trở thành quái vật.

Tôi ghét chúng, chúng đã cướp đi cuộc sống của tôi, người thân, bạn bè của tôi.

Nhưng ở một góc độ nào đó tôi cũng muốn cảm ơn chúng vì đã kéo tôi ra khỏi cái ảo tưởng mà tôi đã bị bó chặt tại đó.

Đã 4 năm kể từ cuộc chiến diễn ra, khơi nguồn cuộc chiến chính là con người.

Do lòng tham không đáy họ đã tấn công xuống địa ngục thay vì là thiên đàng.

Xa xưa đã có một nền văn mình tồn tại trước chúng tôi đã phản bội chúa trời và tuyên chiến với họ.

Kết quả là chỉ sau một đêm, vùng đất họ đang ở đã bị san bằng.

Không một dấu tích, không một ai còn sống và không một ai biết tại sao.

Rút ra bài học từ họ, đế quốc tôi không gây chiến tranh với thần nữa nhưng họ còn đi vào sai lầm lớn hơn là khiêu chiến với quỷ.

Mở cánh cổng đến địa ngục là một điều cực kì ngu ngốc.

Chỉ tại lòng tham của một số người mà đã làm bao người khác phải chịu khổ.

Tại sao lại có một nhóm người có thể quyết định vẫn mệnh của hàng nghìn người cơ chứ?

Thế giới thật bất công. Nhưng nếu không có những người biết đứng lên cầm đầu để phá bỏ xiềng xích kìm hãm họ thì thế giới này không thể tồn tại.

Màn đêm trong mắt tôi buông xuống…

[center]oOo[/center]

Tiếng gió như gào thét, qua cửa hang đá tôi có thể thấy được cơn bão tuyết.

Có thể các bạn sẽ thấy lạ nhưng tôi đang ở trong  một hang tối thuộc vùng đất Freezing.

Qua năm đóng băng với những con bão tuyết là đặc điểm của vùng này.

Do cơn thời tiết nên tôi phải dừng chân tại hang tối.

Lạnh là cảm giác đầu tiên mà tôi cảm nhận được. Với ánh lửa yếu ớt trước mắt cũng không đủ soi sáng cho hang tôi này nói chi là sưởi ấm cho tôi.

Nhưng vẫn còn hơn là không có gì cả.

Thu mình lại và tựa vào hòn đá to lạnh lẽo gần đó.

Tôi cố gắng dữ ấm cho cơ thể.

Chỉ cần qua được Freezing và Aqua, tôi sẽ sang được vùng đất của thánh, nơi con người, quái vật, phù thủy, thần thánh,… bình đẳng.

Người ta gọi nơi đó là Eden.

Tôi đang cố gắng tới vùng đất thiêng đó để tiếp tục tồn tại.

Vùng đất của bình đẳng và tự do, không có thù hận, không có chém giết, buồn bán độc lập, không liên quan đến đế quốc…

Nói chung là một nơi lý tưởng để sống và để chết.

Cơn bão tuyết sau vài tiếng cũng phải thôi hoành hành để nhường chỗ cho những cơn gió nhẹ lạnh lẽo.

Tôi tiếp tục đi trên con đường đầy tuyết.

Vậy là đã 4 ngày tôi không ăn gì.

Đôi mắt tôi mờ dần không còn nhìn rõ cảnh vật phía trước nữa.

Tôi nuốt nước bọt đi tiếp.

Càng đi, tôi càng cảm thấy bước chân đang nặng dần.

Và đã đến lúc tôi không còn thể nhích bước được nữa.

Tôi gục xuống, chấp nhận và chờ cho số phận đã kết thúc.

Đôi mắt mờ hơn trước và rồi khép dần, khép dần và…

" Trời gần trưa rồi mà cậu vẫn muốn ngủ sao?"

Tôi nghe thấy tiếng người, tiếng của phụ nữ.

Tôi mở mắt cố gắng nhìn người đó.

Nhưng đôi mắt tôi không cho tôi nhìn được lâu, chỉ thoáng qua thôi.

Mái tóc bạch kìm à?

oOo

" Này! Tỉnh dậy đi!"

Ánh sáng của lửa làm tôi có thể từ từ nhìn thấy người phụ nữ đó.

Vẫn mái tóc bạch kim, tôi nhận ra rằng đó là người nói với tôi lúc trước khi tôi…

Cái gì? Mình chưa chết ư?

" Chẳng nhẽ thuốc không có công hiệu?"

Tôi mở to mắt để nhìn rõ người phụ nữ đó, cô ta còn khá trẻ có thể bằng tuổi tôi, khoác trên mình một bộ giáp đen cùng thanh kiếm.

Kị sĩ trên lưng ngựa là hình có trên bộ giáp và bằng vàng.

Đó là những đặc điểm đặc trưng để tôi kết luận cô ta là một kị sĩ của đế quốc.

" Chắc cần phải có liều lượng cao hơn…"

Cô ta tự lải nhải một mình.

Cũng phải thôi vì tôi đâu có nói gì ngoài việc mở mắt và quan sát.

Trông phù hiệu trên vai trái của cô ta tôi biết ngay là lính mới bởi có hình một thanh kiếm hình chữ thập.

Cõ lẽ đây là "buổi thực hành" đầu tiên của cô ta.

Không thể nói được gì cả vì tôi thấy cả thân thể mình như bị tê liệt.

Đối mắt là thứ tôi có thể sử dụng được hiện nay.

Bỏ hết đồ đạc ra đất, cô ta bắt đầu chế thuốc.

Các bình đủ hình dạng khác nhau, đựng các chất lỏng và viên tròn khác nhau.

Sau một hồi pha pha, quấy quấy cô ta cũng làm xong.

Sau khi thả vào đó thêm một viên tròn màu tím, cô ta tiến đến chỗ tôi. Tôi lại nhắm mắt vờ như vẫn đang hôn mê bất tỉnh để xem cô ta làm gì tiếp.

" Thuốc Aida - 01 liều lượng thuốc chiếm trong nước là 70%, có lẽ đủ để cậu ta 'sống' dậy."

Kề lọ thuốc vừa chế xong vào miệng tôi.

Do cơ thể này đang tế liệt nên tôi không uống được chút thuốc nào.

Cứ đến miệng là lại chảy ra ngoài.

" Ông anh làm tôi ức chế rồi đó."

Sau một hồi ngắn, tôi nghe thấy tiếng lọ hạ xuống đất và…

Tuy không cử động được nhưng có phần nào đó tôi vẫn cảm nhận được.

Lưng tôi được nâng lên, một chiếc thìa được đưa sâu vào miệng tôi.

Lưỡi tôi đã như mất đi chức năng của nó.

Nước vẫn chảy ra ngoài.

" Sao hắn ta dám…?"

Lần này là tiếng lọ thủy tinh vỡ.

Có thể do quá tức giận nên cô ta đã vứt cái lọ thuốc đi và để mặc tôi.

Thất vọng và chấp nhận số phận không được cứu sống tôi…

Ấm…

Một cảm giác lấy lại cơ thể từ môi và rôi là các bộ phận khác.

Mịn…

Vẫn cảm giác mịn ở đôi môi như có ai đang kề môi của mình vào đôi môi của tôi…

CÁI GÌ? CÔ TA HÔN TÔI Ư?

Hơi thở nóng của cô ta đang tràn vào cổ tôi.

Một cảm giác mà tôi chưa bao giờ được cảm nhận.

Tôi thả mình vào trong niềm khoái lạc…

ĐẮNG QUÁ!

Có lẽ vị giác đã được lấy lại nên tôi mới biết vị đắng của thuốc.

Đắng đến nỗi không thể chịu được, nhưng tôi không thể đứt môi ra khỏi môi cô ta vì người tôi bị ôm chặt.

Đúng là cảm giác vui thú chỉ vui thú khi đúng thời điểm.

Sau một hồi bị "tra tấn" tôi cũng được thả ra, cả người tôi tình trạng còn xấu hơn trước.

Tôi phải thề rằng một điều là không uống loại thuốc này lần thứ 2.

" Cậu tỉnh dậy chưa? Trông cậu như thế có lẽ là tỉnh rồi!"

Lần này thì tôi không thể lừa dối cô gái đó nữa.

Nối dối là tội lỗi theo như cha tôi là như vậy.

" Cảm ơn cô nhiều!..."

" THÔI ĐỦ RỒI! VÌ CẬU TÔI ĐÃ MẤT ĐI NỤ HÔN ĐẦU TIÊN ĐÓ!"

" Thì đó là cô tự nguyện mà!"

" Tự nguyện ư??"

Cô ta bùi đầu đứt tóc mình một cách tức giận và hối tiếc.

" Biết thế tôi cứ để cậu chết luôn đi!"

Tôi gãi đầu…

" Vậy tôi đền bù cho cô là được chứ gì?"

Không biết đằng sau cái bộ mặt tiếc nuối của người vừa bị mất nụ hôn đầu kia thế nào nhưng nghe thấy hai câu "đền bù" cô ta cười mỉm.

" Cậu sẽ làm mọi điều tôi nói chứ?"

Tôi cũng không biết trả lời câu đó thế nào. Có vẻ như có điều mờ ám đằng sau.

" Không đi vào chỗ chết là được!"

" Thế cậu nghĩ tôi cứu cậu để làm gì?"

" …"

" Cậu sẽ làm như vậy chứ?"

Thấy cô ấy có vẻ như rất rất mong đợi câu trả lời của tôi nên tôi cũng không thể không đáp ứng.

" Thôi được! Tôi đồng ý!"

Cô ta giờ đây không thể kiềm chế mình, tự cười một mình có vẻ như sung sướng lắm…

" Cậu phải làm nô lệ cho tôi suốt đời."

" Cái gì? Sao lại có cái chuyện  'nô lệ' ở đây?"

" Đàn ông nói lời phải giữ lấy lời chứ!"

Tôi thấy mình như một thằng ngốc vì dễ dàng bị "dụ dỗ" đến thế.

" Nào nô lệ lấy nước cho ta nào!"

Tôi phải chấp nhận nghe theo lời cô ta.

" Nhưng mà khoan đã, nước ở đâu mới được?"

" Trong túi màu đen, có một cái túi bằng da."

Tôi đứng dậy, vươn vai và tiến đến chỗ hành lý của cô ta.

Sau một hồi lục lọi tôi thấy một chiếc túi da như lời "chủ nhân" kể.

" Làm gì mà lâu vậy? Nhanh lên hộ cái, tôi khát khô cả cổ rồi này!"

Tôi cầm lấy chiếc túi đưa cho cô ta.

Trông cô ấy uống có vẻ rất rất là khát.

Giống một đứa trẻ quá nhỉ?

" Nước ngon lắm!"

Cô ấy chìa cho tôi cái túi như có vẻ muốn mời tôi uống.

Tôi cầm lấy và cảm thấy rằng cô ta có vẻ là người tốt.

Khoan đã! Nếu tôi uống nước thì chẳng phải một nụ hôn nữa sẽ được thực hiện sao.

Hôn gián tiếp cũng là hôn chứ!

Tôi nghĩ mình đã sai lầm khi nhìn nhận về con người cô ta một cách quá nóng vội như vậy.

Bỗng đâu đó phảng phất trong hang mùi rượu nặng.

Tôi đưa mũi tìm nguồn gốc của nó và nghi ngờ chiếc túi.

Tôi kề chiếc túi da vào mũi…

Thì ra đây là rượu chứ có phải nước đâu.

" Đưa túi nước cho tôi nào! Cậu định uống hết của tôi ư?"

Tôi giất mình quay lại, mặt cô ta trông như một người say rượu.

" Đây là rượu đó! Không phải nước đâu mà uống!"

" Kệ nó! Tôi đang khát…"

Cô ta đứng lên bước đi loạng choạng, lảo đảo.

"Rầm!"

Cô gái ngã gục xuống như một người kiệt sức. Tôi chạy đến chỗ cô ta, nâng người cô ấy lên.

" Này! Cô có sao không?"

Tay trái tôi vẫn cầm túi rượu, tôi đưa nó lên xem.

" Angel Fall?"

Loại rượu nặng nhất trong số các loại rượu đang trên tay tôi, uống một chén nhỏ thôi đã đủ làm mọt người có tỉu lượng trên mức bình thường cũng phải choáng váng.

Vậy mà cô ta uống một hụm dài như thế thì…

Tôi hạ cô gái xuống chạy ra chỗ hành lý, một chiếc túi da nữa đang ở ngay trước mắt tôi bên trong chiếc túi đen.

Thấy mình có lỗi trong việc này, tôi cắn dứt lương tâm mình.

Chẳng nhẽ mình định hại chết thêm một người nữa sao, lại là người vừa cứu mạng mình nữa?

Angel Fall cũng có hai mặt của nó.

Nếu chỉ uống ở mức bình thường thì có thể làm mát cơ thể nhưng nếu uống quá nhiều thì cái chết đang chờ đợi phía trước.

Bởi trong rượu có độc tính của băng cực cao dùng để lấy độc trị độc.

Quay lại chỗ cô gái, tôi đưa tay lên chán cô ấy.
 
Bàn tay tôi lạnh buốt bởi thân nhiệt của cô gái đó đang hạ xuống.

" Lạnh! Tôi lạnh quá! Làm ơn…"

Tiếng rên vì lạnh của cô gái làm tôi càng tự trách mình hơn, nếu giá lúc đó tôi quan sát kĩ thì tôi đã lấy đúng thứ và không gây ra vụ việc này.

" Tôi xin lỗi!"

" Cậu không có lỗi đâu… tại tôi cả mà… nếu tôi chỉ cho cậu kĩ hơn thì…"

Chưa kịp nói hết câu cô gái đó ngất ngay do cái lạnh đang rầy vò.

Tôi hạ cô ấy xuống đất. Lao đên chỗ hành lý, lấy cái chăn to nhất ra giải lên và đắp cho cô ấy.

Chăn lông cũng chả có ích gì.

Tình cảnh một người đang trong tình trạng thập tử nhất sinh làm tôi không thể không yên mặc dù đã trải qua rất nhiều nhưng mọi cố gắng của tôi đều là… THẤT BẠI.

Cha, mẹ, bạn bè đều ra đi bởi sự kém cỏi của tôi, lúc nào cũng như lúc nào, tôi thấy sự việc trở nên khó khắn là chấp nhận.

Chấp nhận để qua đi nhưng khi nó đi qua, cái tai ương đó đã cướp đi của tôi những gì là quan trọng, là đáng bảo vệ.

Nhưng lần này, tôi quyết không để bỏ mặc cô gái kia, là một kỵ sĩ chắc hẳn cô ấy có nhiều mong ước và tôi vẫn chưa hiểu hết về con người cô ấy.

Bây giờ quan trọng là tôi cần bình tĩnh, bình tĩnh lại để tìm ra giải pháp hợp lý để xử lý tình hình.

Tôi dịch chỗ cô gái ra gần chỗ lửa, đắp thêm chăn và ngồi xuống suy nghĩ.

" Nếu như thuốc Aida - 01 làm người ấm lên thì tại sao không cho cô ta uống thử nhỉ?"

Tôi lục lọi lần thứ 3 cái hành lý, bị xới tung tóe lên tôi cũng cảm thấy đau xót cho nó nhưng tình thế nguy cấp cần phải bỏ lại những thứ không cần thiết.

Các hóa chất đã đầy đủ trước mặt tôi.

Cố nhớ lại công thức pha thuốc vừa nãy của cô ấy nhưng tôi không thể nào nhớ lại được.

Tôi cũng không thể làm liều vì thuốc là thứ vô cũng nguy hiểm nếu uống sai.

" Chẳng nhẽ bây giờ phải dùng đến nó…?"

Tôi nhìn vào đôi bàn tay mình.

" Nếu mình dung nó thì có ai đau khổ không?"

Tôi sợ, rất sợ, sợ đến nỗi run mình. Tôi run không phải vì cái lạnh mà là vì cái sợ.

SỢ HÃI…

Một dào cản to lớn của con người, vượt qua sợ hãi cũng gần như vượt lên chính mình mà tôi còn không thể vượt được qua những gì nhỏ nhất nói gì đến vượt qua những thứ lớn lao này?

Nhìn cô gái cũng đang run lên cũng giống tôi nhưng vì cái lạnh, tôi cắn răng để vượt qua.

Tôi tiến đến chỗ cô gái, đưa cô ấy ra khỏi chăn và đặt lên mặt đất.

Cởi áo giáp cho cô ấy và đặt chúng vào một góc.

Tôi cắn tay mình để lấy máu, tôi viết các ký tự cổ bắt đầu từ bụng của cô ấy.

Tất cả tạo thành một hình tròn, cô gái là trung tâm. Tôi lấy trong áo một viên đá nhỏ đặt lên đầu cô ấy.

Đứng ra khỏi vòng tròn, tôi quỳ xuống.

" Nếu trên cao là thiên đàng thì ở dưới sâu là địa ngục, nếu bên kia là sự sống thì bên này là cái chết, nếu phía xa kia là biển nước thì tại đầy là biển lửa."

Dứt lời cả vòng tròn ngập trong một ngọn lửa.

Tôi biết phép này cực kỳ là nguy hiểm, phải quan sát và hạ nhiệt tăng nhiệt cho hợp lý nếu không sẽ xảy ra trường hợp xấu.

" Chọn nhiệt độ đủ làm nóng cơ thể.

Ngọn lửa to hơn ban đầu, cô gái nằm đó bắt đầu hết run vì lạnh.

Sau một lúc, mồ hôi cô ấy chảy ra như nước.

" Chọn nhiệt độ sao cho nhiệt trong cơ thể có thể giảm dần."

Nếu như bây giờ mà cho tắt ngọn lửa thì cơ thể cô ấy có thể bị sốc nhiệt vì chúng tôi vẫn đang ở trong Freezing.

Chết rồi! Đến giới hạn rồi!

Làm phép Fire of heaven rất tốn năng lượng .

Nhưng cơ thể cô gái chưa phù hợp để cho ngọn lửa tắt.

Tôi phải giữ ngọn lửa này thêm một chút nữa.

" Kích hoạt chế độ lấy năng lượng từ thiên nhiên."

Năng lượng ma thuật trong thiên nhiên là vô hạn, nhưng trong đó còn có các chất dư thừa.

Những chất dư thừa này chiếm một phần ít nhưng hậu quả nó đem lại thì không ít chút nào.

Chỉ cần hấp thụ phải quá 10 lần chất dư thừa thì không còn khả năng dung phép thuật nữa.

Nhưng phải liều thôi! Có "những" 10 lần cơ mà!"

Tất nhiên là các pháp sư vẫn có thể tránh được chất không cần thiết nhưng với tôi, phải duy trì ngọn lửa một cách đều đặn thì làm sao có thời gian mà ngồi lọc năng lượng.

Tôi bắt đầu lấy năng lượng từ thiên nhiên.

Sau một thời gian ngắn vẫn chưa có gì xảy ra, tôi cảm thấy mình may mắn…

" Hự… Phụt!!"

Tôi bị thổ huyết một cách bất ngờ… Có lẽ chất độc vừa thấm một chút vào cơ thể.

Lần thứ nhất.

" Làm ơn nhanh chút đi!"

Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng.

Tôi chẳng còn hy vọng gì nữa, chỉ còn một lần nữa thôi thì tôi sẽ mãi mãi không còn dùng được phép thuật nữa.

Mà cô gái vẫn chưa tỉnh dậy, có lẽ lần này tôi lại thất bại. Đúng rồi, luôn là thất bại, mãi mãi thất bại và thất bại trước khi chết.

Không dùng được phép thuật tức mất hết năng lượng.

Điều đó gây ra sự mất cân bằng làm không kiềm chế được sức mạnh thể lực gây tỏa ra toàn cơ thể và vào các cơ.
Làm các bắp to lên một cách không dừng lại mà da chưa đủ độ phát triển để thích hợp với các bắp nên chẳng lẽ gì cả người tôi không vỡ tung ra mới là lạ cũng là vì sự rò rỉ năng lượng thể lực.

Biết trước cái chết của mình như thế nào thật đáng sợ.

Cảm giác nứt từng mảnh da, vỡ từng động mạch thật ghê rợn.

Nhưng không ghê rợn hơn cảnh tôi bỏ mặc cô gái này.

Nhưng có vẻ thành công đã mỉm cười với tôi, cô gái bắt đầu cử động.

" Tôi đang ở đâu đây?"

" Chờ một chút nữa thôi! Sắp xong rồi!"

Có lẽ cô ấy vẫn chưa thực sự tỉnh táo lắm vì sau câu hỏi đó cô gái chìm trong giấc ngủ.

Tôi đếm ngược thời gian để tắt lửa.

"60, 59, …10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1…"

" Hự… Phụt!"

Vậy là nụ cười của chiến thắng đã tẳt, tôi đã cứu được một con người nhưng cũng đánh mất sinh mạng của mình.

Cố gắng dung chút sức lực cuối cùng để hạ ngọn lửa sao cho khôg gây cho cô gái vết thương nào.

Gục xuống đất thở gấp, tôi thấy tim mình như sắp vỡ nát, đau đớn đến nỗi phải hét lên.

Sặc sụa máu vì năng lượng thể lực đang bị rò rỉ làm rối loạn cơ thể gây thổ huyết.

Sự ồn ào của tôi làm cô gái tỉnh giấc, thật sự tôi không muốn ai đó nhìn cái chết này của tôi.

Một cái chết không lấy gì làm nhẹ nhàng!

" Này cậu sao vậy?"

Thấy máu bê bết khắp chỗ mình nằm, cô gái ngạc nhiên không nói được thêm lời nào cả.

" Cậu vừa cứu tôi?"

" …"

Tôi muốn trả lời nhưng không thể.

" Cậu sắp chết?"

" Tôi… chỉ cố chuộc lại lỗi lầm của mình thôi!"

Tay tôi cảm thấy như bị nứt ra, vậy là quá trình ăn mòn bắt đầu.

Cảnh vật mờ dần đi, tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa chỉ thấy rằng cô gái thật đẹp.

[center]oOo[/center]

Ánh sáng len lỏi qua những tán lá xanh của những cây đại thụ, tôi nhận ra mình đang nằm trên một chiếc xe kéo.

" Tôi đang ở đâu thế này?"

" Rừng Aqua."

Tôi nhận ra ngay tiếng của cô gái.

" Tôi vẫn chưa chết ư?"

" Tôi sao có thể để cậu chết dễ dàng thế, nô lệ đầu tiên của tôi!"

Giọng của cô ta như trêu đùa tôi.

" Làm sao tôi có thể sống được khi bị năng lương 'độc' xâm nhập vào cơ thể?"

" Đơn giản là vì cậu được uống thuốc gia truyền của gia tộc Scarlet."
" Thuốc của gia tộc Scarlet ư?"

Tôi ngạc nhiên như vậy cũng phải thôi vì một lọ thuốc cần được tình chế trong điều kiên đặc biệt là 1000 năm.

Chữa được bách bệnh kể cả lúc hấp hối.

Người đời gọi nó là thuốc tiên.

Và gia tộc Scarlet là gia tộc kỵ sĩ nổi tiếng có công khai sinh ra đế quốc và có tuổi thọ còn lâu hơn cả đế quốc.

Những người của gia tộc này có khả năng chiến đấu bẩm sinh.

" Vậy cô là người của gia tộc Scarlet?"

" Cậu nhạy bén đấy! Tên tôi là Amelia Scarlet."

[/b]
*chỉ lên trên* như vậy là đc rồi ^^~ edit lại bài của em thấy @@ rồi tùm lum :|

Tài Sản của Sakura Ai
tài sản:
Tài sản :
Huy hiêu - Huy chương:
love:

Chữ ký của Sakura Ai

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

[Novel] Eden. Bgavat18
[Novel] Eden. Bgavat10[Novel] Eden. Bgavat12[Novel] Eden. Bgavat13
[Novel] Eden. Bgavat15[Novel] Eden. Bgavat17
[Novel] Eden. Bgavat19[Novel] Eden. Bgavat21[Novel] Eden. Bgavat22
[Teitan] - Sponsored content – []
Hiện Đang:
Profile Sponsored content

[Novel] Eden. Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Novel] Eden.

Tiêu đề: [Novel] Eden.

Tài Sản của Sponsored content
Chữ ký của Sponsored content

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

[Novel] Eden.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn hoặc viết (Sưu Tầm). * Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự.* Tránh spam nhảm những chủ đề không liên quan.
* Bấm nút A/a bên góc phải nếu gặp vấn đề khi chèn hình vui.
* Nếu thấy bài viết hay, hãy bấm nút để khích lệ người viết.
Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: PHÒNG HỌC :: Phòng văn :: Non DC Fan Fiction-

GMT + 7. Hôm nay: Fri Apr 19, 2024 8:24 pm.

Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất