Chào mừng đến với trường học Teitan ngoài mục đích học hỏi vui chơi trường Teitan được lập lên với tiêu chí bảo vệ môi trường xanh của chúng ta một phần nhỏ của các bạn cũng có thể giúp cho Trái đất sạch đẹp hơn
Chào mừng đến với trường học Teitan ngoài mục đích học hỏi vui chơi trường Teitan được lập lên với tiêu chí bảo vệ môi trường xanh của chúng ta một phần nhỏ của các bạn cũng có thể giúp cho Trái đất sạch đẹp hơn
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Mèo mướp (1253)
Reli_haliko (1021)
Sakura Ai (891)
♥Rin_Len♥ (781)
KiraNSL (519)
Cún (509)
Hamano Chiaki (474)
Akane Misaki (436)
love_natsume (378)
Megpoid (323)

CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜIXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Sat Dec 17, 2011 2:49 pm
CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat18
CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat10CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat12CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat13
CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat15Reli_halikoCÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat17
CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat19CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat21CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat22
[Teitan] - Reli_haliko [Học sinh ngoan]
Học sinh ngoan
Hiện Đang:
Giới tính Giới tính : Nữ Bài gửi Bài gửi : 1021
Thanks button Thanks button : 10
Birthday Birthday : 08/09/1997
Join date Join date : 01/08/2011
Age Age : 26
Đến từ Đến từ : SMILE CITY

tài sản:
Tài sản :
Huy hiêu - Huy chương:
love:
Profile Reli_haliko
Giới tính Giới tính : Nữ
Bài gửi Bài gửi : 1021
Thanks button Thanks button : 10
Birthday Birthday : 08/09/1997
Join date Join date : 01/08/2011
Age Age : 26
Đến từ Đến từ : SMILE CITY

CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Vide10

Bài gửiTiêu đề: CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI
https://school-teitan.forumvi.com

Tiêu đề: CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI

CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI
CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI 1304571095_CAFE
Một ngày thức dậy, nỗi buồn bỗng dưng từ đâu ập tới, len lỏi vào tận những tế bào, thấm sâu vào từng mạch máu, và thế là thở dài, chán nản. Nằm bất động trên giường, đầu óc miên man, không muốn làm gì khác hơn là suy nghĩ, là hồi tưởng, là dằn vặt và trách móc, tại sao, tại sao, tại sao?

Và rồi nước mắt không dưng mà chảy, mà nức nở, ôi, ta khóc đó sao, đã bao lâu rồi ta không khóc như thế này? Những tưởng thời gian đã thạch hóa từng tuyến lệ, nay vỡ òa như dung nham trong lòng đất phun trào, không gì cản nổi. Nước mắt như một dung dịch tẩy rửa lớp bụi lãng quên mà ta đang cố phủ lên trong ký ức, ta hồi tưởng lại tất cả, nhớ lại tất cả, chi tiết từng chút một, toàn những điều khiến cho ta đau lòng muốn chết, toàn những điều mà lâu nay ta cố gắng quên đi.

Ta nhớ lại những năm tháng tuổi thơ nhiều cơ cực. Ta nhớ cha ta với gương mặt khắc khổ ngồi trước mái hiên nhà nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Ta nhớ những câu châm chọc, những lời bông đùa độc ác của mọi người xung quanh. Ta nhớ sự lừa dối của người mà ta hết lòng tin tưởng. Ta nhớ thất bại đầu đời khiến ta như ngã quỵ. Ta nhớ cái mất mát không cùng khi cha ta mất đi. Ta nhớ nỗi cô đơn quay quắt trong căn phòng trọ những ngày đau ốm không bạn bè không cả người thân. Ta nhớ cái xót xa nuối tiếc khi người yêu bỏ ta đi. Ta nhớ cái túng quẫn đến tuyêt vọng khi trong túi chẳng còn tiền. Ta nhớ cơn tức giận đỉnh điểm khi cãi nhau. Ta nhớ tất cả, có cái đã trở nên rất xa xôi, có cái gần bên như mới ngày hôm qua. Những vết thương cũ, mới lẫn lộn lên nhau ứa máu. Ta bất lực trong việc băng bó tâm hồn mình! Như một người gánh nặng đường xa, một phút giây không chịu nổi, buông tay cho tất cả rơi xuống, ngoái nhìn quãng đường đã qua trong mệt mỏi, chịu đựng và cố gắng, chợt thấy tất cả đều vô nghĩa.

Ta nằm đó, mặc cho nước mắt tuôn trào cùng bao ý nghĩ. Có tiếng gõ cửa, chắc là một người bạn, ta mặc kệ, bạn có phải là ta đâu làm sao hiểu ta cảm thấy thế nào. Có tiếng chuông điện thoại, là người yêu, ta cũng mặc kệ, yêu đương lúc này có nghĩa gì đâu, rồi một ngày họ cũng bỏ ta đi, phù phiếm. Ta sực nhớ ra lời sếp dặn hôm qua, kệ luôn, công việc để làm gì, ta có khác chi con lừa ì ạch kéo lê cái công việc nhàm chán trên lưng nửa mong hất xuống nữa không dám vì sợ đòn roi. Trong ta tất cả bỗng trở nên vô nghĩa, trở nên tồi tệ, bốc mùi hôi thối. Cuộc đời có bao nhiêu niềm vui đâu mà nỗi buồn thì tràn ngập, ít ra là với riêng ta. Niềm vui như gió thoảng qua mà nỗi đau như mưa còn đọng lại. Ta chán đời kinh khủng, và cái chết đột nhiên xuất hiện. Phải rồi, ta muốn chết đi, chấm dứt tất cả muộn phiền, tất cả khổ ải của mấy mươi năm chịu đựng. Chết là hết.

Cái chết như một nắm tuyết rơi trên sườn núi mùa đông, mỗi vòng lăn lại phình to ra, lại lớn hơn ra không thể kiểm soát nổi. Bây giờ thì nó choáng ngập tâm trí ta rồi, trong ta chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, được chết đi. Nhưng chết như thế nào? Leo lên sân thượng và rơi xuống như một chiếc lá? Gieo mình xuống sông và chìm xuống như một hòn đá? Hay lao vào một chiếc xa nào đó và vỡ ra như cái bánh đa?. Không, phiền phức quá, ta đang chán đến độ không muốn đi đâu xa hơn căn phòng mấy chục mét vuông này. Ta nhớ tới lọ thuốc an thần. Ta ngồi dậy và đi tìm lọ thuốc, ta rót một ly nước, trút thẳng lọ thuốc xuống mặt bàn, vỏn vẹn ba viên, không đủ cho một cuộc tự sát. Ta tìm một sợi dây, không có sợi dây nào đủ dài, ta quyết dịnh dùng kéo cắt tấm mền ra từng dải, giờ thì ta đã có cái thòng lọng êm ái. Ta cầm cái thòng lọng đi khắp nhà, tìm một chỗ đủ cao để vắt nó lên. Trần nhà cao, bằng phẳng và không có chỗ nào khả dĩ để ta có thể treo cổ. Tức giận, ta lao xuống bếp, thật dễ dàng và đơn giản biết mấy với một con dao. Cầm con dao bén trên tay, ta ngần ngại không biết vị trí nào là thích hợp, đâm vào ngực trái, nơi trái tim điên cuồng vì tuyệt vọng? lia vào cổ như một hiệp khách quả cảm? không, ta sẽ cắt vào cổ tay, ngâm tay vào nước và lịm dần đi, chết vì mất máu. Ta quyết định dứt khoát và đi vào nhà tắm xả nước.

Một con chuột chạy ngang chân ta, nhột nhột làm ta giật mình. Ta thờ ơ nhìn theo nó thay vì cầm chổi rượt đuổi. Ta chán đời đến độ một con chuột trong bếp cũng chẳng làm ta bận lòng. Bỗng một nỗi tò mò trỗi lên, muốn nhìn xem con chuột sẽ làm gì? Ta sẽ chết, tất nhiên vì ta đã quyết định thế, nhưng đây là nhà ta, không có ai can thiệp và ta còn nhiều thời gian, ta sẽ chết nên không có gì phải vội vã.

Con chuột quen thuộc địa bàn, nó chạy lên chỗ bếp, nhìn quanh quất, đôi mắt đen thao láo tinh anh. Nó không thấy ta, hoặc có vẻ như không quan tâm tới ta. Thật nhẹ nhàng và khéo léo, nó bò dần lên nồi thức ăn, loay hoay với cái nắp nồi, ta vẫn đứng im quan sát nó, lòng hiếu kỳ thôi thúc ta nhìn xem nó sẽ xoay sở thế nào. Trong bóng tối của gian bếp, ta, sinh vật to lớn đang muốn chết lặng lẽ ngắm nhìn nó, con chuột bé nhỏ tinh ranh đang cố tìm mọi cách để kiếm thức ăn. Cuối cùng nó cũng cạy được cái nắp nồi, ta phải thừa nhận nó thông minh, nó trườn dần vào nồi, và gặm một miếng thịt trong đó. Nó nhấm nháp miếng thịt có vẻ thỏa mãn. Lát sau nó chạy đi và dẫn một con chuột khác đến cái kho thức ăn mà nó vừa phát hiện. Trong bóng tối, ta nín thở nhìn hai con vật làm cái hành động kinh khủng là ăn vụng nồi thịt kho của ta, tâm thức ta dường như tạm quên mọi thứ, chỉ chăm chú quan sát sinh hoạt của hai con vật bé nhỏ. Chúng nó ăn, chuyện trò, những cái râu chạm vào nhau, hai đôi mắt sáng lên ánh hồng trong bóng tối. Ta đột nhiên hắt xì, tiếng động vang lên làm hai con chuột giật mình chạy đi. Gian bếp yên tĩnh trở lại và hai con chuột lại xuất hiện, chúng nối đuôi nhau, thỉnh thoảng dừng lại dáo dác. Và đích đến vẫn là nồi thịt kho trên bếp. Một ý nghĩ kỳ quái nảy ra trong óc ta, trong gian bếp mờ tối này, ngay phút giây này, ta giống hệt một con chuột, rình rập, thèm khát và quan sát cuộc sống loài người. Hai con chuột hóa thành hai con người, sinh hoạt, chuyện trò, yêu thương nhau đâu hay biết mình đang bị rình rập, đang bị phán xét và biết đâu nguy hiểm gần kề, chỉ một nhát chổi, thế là hết. Chúng có vẻ rất vô tư và hạnh phúc. Ta bất giác mỉm cười khi nhìn hai con chuột với nhau. Chúng bỏ đi theo lối cũ sau khi thỏa mãn cái bao tử, bỏ ta lại một mình trong gian bếp. Ý nghĩ tự tử biến đâu mất, trong ta chỉ còn hình ảnh hai con chuột bên nhau.

Tiếng chuông cửa vang lên nhịp điệu hối hả làm ta giật mình, ta bước ra mở cửa, tâm trí vẫn lan man về hai con chuột. Chàng nhìn ta, nở một nụ cười, xòe ra trước mắt ta bó hoa tươi rực rỡ. Chàng ngạc nhiên hỏi ta đang làm gì mà cầm dao, ta giật mình cười ngượng và mời chàng vào. Không khó để chàng nhận ra cái mền bị ta cắt ra và thắt thành dải. Chàng đưa mắt nhìn ta dò hỏi. Chàng lo lắng quan sát đôi mắt sưng mọng, hỏi ta có sao ko? Ta lắc đầu và chàng lại cười, hồ hởi về một niềm vui bất ngờ chàng mang tới cho ta, một ngày dài đầy ắp niềm vui cho hai đứa, một kế hoạch hoành tráng. Chàng không hề hay biết ta đã có ý định tự sát vào chính ngày hôm nay.

Thốt nhiên ta bật cười, cười nắc nẻ khiến chàng cũng phải ngạc nhiên. Ta thu dọn nhanh những thứ bề bộn, cái mền rách bươm, những viên thuốc vung vãi, ly nước uống dở. Ta rót nước cho chàng và đề nghị chàng chờ ta trong giây lát. Ta xuống bếp, cất con dao, đi ngang nồi thịt kho trong bếp, ta định giơ tay đậy nắp nhưng rồi ta mở hẳn nắp ra, vì ta nghĩ hai con chuột sẽ quay lại. Ta bước vào phòng tắm, nhận ra nước đã tràn do vòi nước ta mở khi nãy. Và ta sực nhớ ra việc ta định làm trước khi chàng tới. Ta ngẫm nghĩ và lại cười, ta định làm gì thế không biết, tại sao ta lại có ý định điên rồ ấy. Ta có một ngôi nhà nhỏ, một công việc tạm ổn, một cơ thể khỏe mạnh và có cả tình yêu của chàng. Tại sao ta lại chán muốn chết. Ta cố nhớ lại điều gì đã đưa đẩy ra tới quyết định đó, nhưng ta không nhớ ra, hay đúng hơn là không thấy có lý do thuyết phục. Ta thật điên rồ! bây giờ ta đi tắm, thanh lọc lại tinh thần và ta sẽ có một ngày thật đẹp bên chàng. Ta đã yêu đời trở lại.

Nếu một ngày nào đó bạn thức giấc và chợt thấy chán nản khủng khiếp, chán đến độ muốn chết đi ngay lập tức, thì lời khuyên dành cho bạn là hãy xuống bếp và quan sát thế giới nhỏ bé của những con chuột, nếu không có chuột thì gián hay kiến gì cũng được, miễn là loài sinh vật nào đó đang sống. Cứ quan sát chúng đến lúc nào đó, ai đó tìm ra bạn, hay chính bạn tìm ra bạn, và chỉ cho bạn thấy bạn đáng yêu, đáng sống như thế nào, đáng hơn rất nhiều so với chuột, gián hay kiến. Thế sao bạn không lạc quan lên?

LINK

Tài Sản của Reli_haliko
tài sản:
Tài sản :
Huy hiêu - Huy chương:
love:

Chữ ký của Reli_haliko

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Sat Dec 17, 2011 5:15 pm
CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat18
CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat10CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat12CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat13
CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat15Mèo mướpCÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat17
CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat19CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat21CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Bgavat22
[Teitan] - Mèo mướp [Học sinh ngoan]
Học sinh ngoan
Hiện Đang:
Giới tính Giới tính : Nam Bài gửi Bài gửi : 1253
Thanks button Thanks button : 22
Birthday Birthday : 01/02/1913
Join date Join date : 02/08/2011
Age Age : 111
Đến từ Đến từ : Nơi có cánh đồng xanh và cầu vồng

tài sản:
Tài sản :
Huy hiêu - Huy chương:
love:
Profile Mèo mướp
Giới tính Giới tính : Nam
Bài gửi Bài gửi : 1253
Thanks button Thanks button : 22
Birthday Birthday : 01/02/1913
Join date Join date : 02/08/2011
Age Age : 111
Đến từ Đến từ : Nơi có cánh đồng xanh và cầu vồng

CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI

Tiêu đề: CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI

bài viết hay ^^ mong rằng cậu sẽ đc như cô gái đó ^^ đừng có hơi tí là đòi chết nữa ^^
PS: tớ ....

Tài Sản của Mèo mướp
tài sản:
Tài sản :
Huy hiêu - Huy chương:
love:

Chữ ký của Mèo mướp

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

CÓ MỘT NGÀY CHÁN ĐỜI

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn hoặc viết (Sưu Tầm). * Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự.* Tránh spam nhảm những chủ đề không liên quan.
* Bấm nút A/a bên góc phải nếu gặp vấn đề khi chèn hình vui.
* Nếu thấy bài viết hay, hãy bấm nút để khích lệ người viết.
Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: PHÒNG HỌC :: Phòng văn :: Góc cảm nhận-

GMT + 7. Hôm nay: Sat Apr 20, 2024 12:12 am.

Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất